Admin
Đại tướng Võ Nguyên Giáp - vị tướng tài ba, lỗi lạc
Lượt xem: 846
Kỷ niệm 107 năm ngày sinh Đại tướng Võ Nguyên Giáp (25-8-1911 – 25-8-2018), chúng ta cùng nhìn lại hình ảnh và cùng đọc lại một bài thơ xúc động về ông - vị tướng tài ba, lỗi lạc, một tấm gương của một nhân cách văn hóa lớn, liêm khiết, giản dị và khoan dung...

Trong báo cáo đề dẫn tọa đàm về Đại tướng Võ Nguyên Giáp với cách mạng  Việt Nam, PGS.TS Phạm Ngọc Anh - Viện trưởng Viện Hồ Chí Minh và các lãnh tụ Đảng khẳng định: “Cuộc đời Đại tướng là tấm gương của một nhân cách văn hóa lớn, liêm khiết, giản dị và khoan dung, tấm gương đó đã được ghi tạc vào lòng nhân dân và tỏa sáng.

Danh hiệu dành cho Đại tướng “vị tướng của nhân dân” vô cùng cao quý và không một danh hiệu nào có thể so sánh được, nó sẽ trường tồn cùng lịch sử dân tộc Việt Nam và nhân loại”...

Chúng ta hãy cùng xem lại những tấm hình của Đại tướng lúc sinh thời:

Chủ tịch Hồ Chí Minh và Đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Đại tướng và Quân ủy Trung ương đang theo dõi diễn biến Chiến dịch Hồ Chí Minh năm 1975. Ảnh TL
Đại tướng khi được phong hàm Đại tướng
Đại tướng Võ Nguyên Giáp năm 1968
Đại tướng trong một buổi nói chuyện nhân dịp kỷ niệm 30 năm chiến thắng Điện Biên Phủ (1954-1984)
tại Hà Nội. Ảnh: Alex Bowie
Đại tướng được bà con địa phương chào đón khi ông trở lại Điện Biên Phủ. Ảnh: Catherine Karnow

Đại tướng Võ Nguyên Giáp tại buổi tiếp thân mật các thiếu nhi đến thăm Đại tướng
tại tư gia, ngày 7/5/2004, nhân kỷ niệm 50 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ. Ảnh: Đình Trân - TTXVN

Vị tướng già

"Những đối thủ của ông đã chết từ lâu
Bạn chiến đấu cũng chẳng còn ai nữa
Ông ngồi giữa thời gian vây bủa
Nghe hoàng hôn chầm chậm xuống quanh mình
Bàn chân đi qua hai cuộc chiến tranh
Giờ chậm rãi lần theo dấu gậy
Đôi bàn tay nhăn nheo run rẩy
Đã từng gieo khủng khiếp xuống đầu thù
Trong góc vườn mùa thu
Cây lá cũng như ông lặng lẽ
Tám mươi tuổi ông lại như đứa trẻ
Nở nụ cười ngơ ngác thơ ngây
Ông ra đi
Và...
Ông đã về đây
Đời là cuộc hành trình khép kín
Giữa hai đầu điểm đi và điểm đến
Là một trời nhớ nhớ với quên quên
Những vui buồn chưa kịp gọi thành tên
Cõi nhân thế mây bay và gió thổi
Bầy ngựa chiến đã chân chồn, gối mỏi
Đi về miền cát bụi phía trời xa
Ru giấc mơ của vị tướng già
Có tiếng khóc xen tiếng cười nức nở
Một chân ông đã đặt vào lịch sử
Một chân còn vương vấn với mùa thu".

(Anh Ngọc)
Nguồn: CAND Online